Cậu ta ra lệnh.
Thời Dư bị cậu thanh niên nói đến sửng sốt, vô thức đưa tay ra sau sờ gáy của mình.
Anh đẹp trai đã tiêm thuốc chữa trị cao cấp cho mình ư?
Cậu ta không để ý đến biểu tình của cô, lấy ra một ống tiêm từ trong hộp thuốc và nói: “Đưa tay ra, đây là lần tiêm thuốc chữa bệnh cuối cùng, sau khi tiêm thì dưỡng thêm một ngày, hôm sau là đã có thể hoạt động lại bình thường.”
Có lẽ bị anh đẹp trai tiêm mà để lại di chứng, Thời Dư nhìn cây kim phát ra ánh sáng lạnh lẽo, khoanh tay nghi ngờ hỏi: “Cậu không phải là tình nguyện viên à? Có thật sự biết tiêm không đấy?”
Cậu ta cũng không tỏ ra tức giận khi bị nghi ngờ, mà mở trí não của mình ra, đưa một tấm ảnh chứng nhận tới trước mặt cô .
Giấy chứng nhận trình độ bác sĩ cao cấp, thằng nhóc này giỏi ghê.
Thời Dư ngoan ngoãn duỗi tay mình ra đặt trước mặt thiếu niên, chuyển tầm mắt sang chỗ khác. Một cảm giác hơi tê ngứa truyền đến dây thần kinh cảm giác, cô giơ tay sờ gáy mình bằng cái tay còn lại, nghĩ thầm, so với anh đẹp trai thì cậu bác sĩ này dịu dàng hơn nhiều.
“Xong rồi, cô có thể nằm xuống.” Cậu ta thu kim tiêm lại rồi tiếp tục ghi chép gì đó vào trí não.
Nhìn cậu bác sĩ đi khỏi, Thời Dư ngoan ngoãn nằm xuống.
Đúng lúc này, trí não của cô hiện ra một email, người gửi là tiến sĩ Thời.
Cái hình tam giác màu đỏ có dấu chấm than ở phía dưới bên phải trí não đã biến mất, Thời Dư mở email ra, thời gian gửi tin đi là sáng hôm qua, chắc là trong khoảng thời gian cô điều khiển cơ giáp.
Cô thắc mắc nhấn vào nó, mở ra thì thấy chỉ có một đoạn tin nhắn ngắn ngủn.
[Nhóc con, xem ra con không chỉ đã thu được Chiến Thần mà còn kích hoạt được mã khoá gien rồi. Nhưng nhớ kỹ, không được để người khác biết người điều khiển Chiến Thần là con, cũng đừng tin tưởng bất kỳ ai, càng không được đi đến Thủ Đô Tinh.]
Khi Thời Dư đọc đoạn tin nhắn này, trong lòng dâng lên cảm giác là lạ, giống như cô đang đọc kịch bản tiểu thuyết của Long Ngạo Thiên vậy đó.
Đã lỡ gửi email rồi, thế mà lại không nói rõ ràng mọi chuyện, chỉ kêu cô đừng làm thế này, đừng làm thế kia, đây rõ ràng là ám chỉ kêu cô hãy làm thế này, hãy làm thế kia đi còn gì.
Thời Dư suy tư, cô đang định trả lời cái email kia theo địa chỉ gửi đến thì đột nhiên phát hiện, sau khi tắt cái email đi thì nó cũng biến mất theo luôn, ừm, không hề có cảnh báo hay dấu hiệu nào hết.
Thời Dư nghĩ, có lẽ trong lúc tình cờ mình đã đạp trúng vận mệnh của nhân vật chính rồi, mắt cô sáng lên một giây sau đó bình tĩnh lại.
Thôi bỏ đi, cô cứ tiếp tục làm cá mặn vẫn hơn.
Thời Dư lại tiếp tục nằm bắt động, trí não lại nhận được một email khác.
Tên người gửi là một chuỗi ký tự sao, Thời Dư mở email ra, không khỏi nhướng mày khi cô nhìn thấy nội dung.
[Cất kỹ cơ giáp]
Bốn chữ không đầu không đuôi, đúng là rất giống với tính cách của ai đó.