Ngay lập tức áp lực và sợ hãi chưa từng có dâng trào trong trái tim của người đàn ông trung niên, ông ta không bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ không chịu nổi một kích của Lan Tư Trạch Nhĩ như vậy.
Đúng vậy, Lan Tư Trạch Nhĩ.
Lan Tư Trạch Nhĩ có nghĩa là Thần chiến tranh theo cổ ngữ của Liên Bang cũ.
“Không phải chứ? Không phải chứ? Chế độ vô địch dành cho người mới bắt đầu chỉ có một phút sao?” Thời Dư muốn mặc cả với giọng nói máy móc, nhưng đối phương không lên tiếng nữa.
Thời Dư không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận số phận của mình tự điều khiển cơ giáp, những động tác trôi chảy ban đầu giờ trở nên khó khăn.
Nội tâm người đàn ông trung niên đã sụp đổ một nửa bỗng cảm thấy buồn cười, cô gái nhỏ kia là cố ý chọc tức ông ta sao?
Không xử lý ông ta ngay mà lại lảo đảo lắc lư, không phải khiêu khích thì là cái gì?
Trong lòng ông ta hiện lên sự tức giận, ý chí chiến đấu ban đầu đã suy sụp lại một lần nữa cháy lên, binh lính có thể bại trận, tử chiến nhưng tuyệt đối sẽ không để cho người khác sỉ nhục mình.
Người đàn ông trung niên buông bỏ những cảm xúc rối loạn trong lòng, lấy tốc độ nhanh nhất kéo dài khoảng cách với [Chiến Thần], tạo ưu thế cho mình, khởi động súng ống, cơ giáp của ông ta vốn là súng hạng nặng, công kích từ xa mới là cách chiến đấu phù hợp nhất với ông ta.
Nhưng lúc ông ta muốn bắn súng thì sau lưng cơ giáp lam bạc xuất hiện đôi cánh trong suốt, hai cánh trong suốt khẽ vỗ, liền biến mất tại chỗ. Các bộ phận của súng bắn tỉa được phân bố khắp nơi trên cơ giáp, ngay lập tức lắp ráp thành một cây súng bắn tỉa hoàn chỉnh.
Bắt đầu xạ kích từ trên cao xuống bắn nát đầu cơ giáp màu đỏ, sau đó vô số ánh sáng bao phủ cơ giáp màu đỏ, đôi mắt người đàn ông trung niên rung lên, toàn thân co giật, thứ ông ta nhìn thấy cuối cùng là cơ giáp màu lam bay lượn trên bầu trời như chú bướm.
Tiếng nổ vang liên tục không ngừng, cơ giáp màu đỏ xuất hiện và biến mất không quá 5 phút.
Lúc đầu Thời Dư bị đánh đau bao nhiêu, giờ thì vô cùng sảng khoái.
Cô định bay lượn trên không trung 1 vòng và thử ngắm bắn lần nữa, thì giọng nói máy móc lại vang lên.
[Cơ thể người điều kiển quá tải, đề nghị ngay lập tức rời khỏi cơ giáp để điều trị]
[Cảnh báo! Ba giây sau sẽ cưỡng chế rời khỏi phòng điều khiển]
Thời Dư: “???”
Còn đang ở khu nguy hiểm đây này, có thể chờ cô đến nơi tị nạn rồi cưỡng chế được không?
Thời Dư còn chưa kịp cò kè mặc cả với giọng nói máy móc kia, các trạng thái tiêu cực vừa biến mất trên cơ thể liền xâm chiếm tinh thần của cô, cảm giác đau đớn từ xương sườn, cái đầu nặng trĩu, tất cả khiến cô muốn gào thét lên.
Chiếc nhẫn trên ngón trở hiện lên ánh sáng xanh, cơ giáp biến mất, Thời Dư liền rơi xuống đất.
Cô chịu đựng cơn đau từ cơ thể, lấy một ống dinh dưỡng uống, ống dinh dưỡng này cũng không có ích gì với vết thương của cô, chỉ miễn cưỡng giúp cô tỉnh táo hơn một chút.