Anh sẽ không chết ở đây, có lẽ vừa rồi không có cô anh cũng có thể dễ dàng thoát khỏi chỗ này.
Thời Dư dựa vào cửa sổ (kính trong suốt) sát đất đi dọc theo hành lang, khi cô đến đây đã quan sát địa hình ở chỗ này, hầu như các tầng đều bài trí giống nhau, cô chỉ cần đi dọc theo hành lang này sẽ đến thang máy ở phía trước, rất nhanh cô có thể ra khỏi đây.
Nghĩ vậy, Thời Dư thở phào nhẹ nhõm, từ cửa sổ (kính trong suốt) sát đất nhìn ra ngoài.
Cửa sổ sát đất gần giống như này:
Trời bắt đầu sáng, có một chút màu đỏ hồng ở phía chân trời, như thể bóng tối lạnh giá đã qua, Hải Lam Tinh nghênh đón một cuộc sống mới.
Thời Dư dời ánh mắt qua chỗ khác.
Đột nhiên, một cảm giác lạnh như băng từ xương sống truyền đến, Thời Dư theo bản năng nghiêng người, đạn năng lượng xẹt qua mặt cô.
Cả người cô căng chặt, giây tiếp theo, một khẩu súng năng lượng áp sát vào đầu cô.
Thời Dư không chút do dự làm một cử chỉ đầu hàng.
Cô đã quen thuộc với động tác này rồi.
Người đàn ông trung niên dùng ngón trỏ siết chặt cò súng, sắc mặt lạnh đến mức muốn thành băng, hiển nhiên ông ta không có ý định lập tức xử lý Thời Dư, mà bình tĩnh hỏi: “Thiếu gia đâu??”
“Tôi và anh ta tách ra chạy.” Thời Dư nói thẳng ra.
Cô vừa nói xong, súng năng lượng đã chọc vào huyệt thái dương của cô, người đàn ông trung niên không biểu tình nói: “Người ở nơi nào?”
“Này, này, này, đừng kích động, đừng kích động, ở tầng hai mươi tám, trong phòng điều khiển trung tâm.”
Thời Dư vẫn trả lời rất dứt khoát, thấy người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm vào mình, chỉ có thể vội vàng bổ sung: “Là sự thật, chúng ta gặp một bầy con nhện ở đó, chạy được hai bước thì thấy anh ta thở gấp, cho nên...”
Khi cô nói chuyện, đôi mắt cô nhìn lung tung, hoàn toàn giống một tên khốn đã bỏ rơi đồng bạn bỏ chạy một mình.
Hình như người đàn ông trung niên cũng không nghĩ cô sẽ có tình cảm cao quý gì, ông ta nheo mắt, hơi nới lỏng ngón trỏ trên cò súng, nhưng một lúc lại siết chặt.
Một tiếng nổ vang lên, viên đạn năng lượng lao ra khỏi họng súng, nhưng cô gái được cho sẽ bị viên đạn năng lượng bắn vào đầu lại né tránh nó với tốc độ vô cùng kinh ngạc, không biết khi nào trên đầu gối cô đã bao phủ một lớp kim loại, gập lại đánh mạnh vào bụng người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên cũng không ngờ cô lại có năng lực phản ứng nhanh như vậy, không hề đề phòng bị cô đá một cước, cơn đau dữ dội khiến ông ta kêu ra tiếng.
Nhưng trong giây lát, cánh tay của người đàn ông trung niên được bao phủ bởi kim loại lỏng, đánh mạnh về phía Thời Dư.
Thời Dư đã từng nhìn thấy sức mạnh của khung xương ngụy trang, cho dù cô đã sớm chuẩn bị thì cũng không thể đối đầu trực diện với đòn tấn công đó, xung kích cực lớn khiến cô bay ngược ra ngoài.
Chỉ dựa vào sức mạnh của cơ thể, thì không có cách nào chống lại một người đã mặc khung xương ngụy trang, mà Thời Dư mới sử dụng dị năng quá nhiều cách đây không lâu, cơ thể của cô đã suy yếu và mệt mỏi.