“Biến! Muốn đến đây ở cũng được, trả một trăm năm mươi điểm.”
Cố Tiền Khiêm lập tức lắc đầu như trống: “Quan hệ của chúng ta sao có thể tính toán rạch ròi như vậy? Cậu có biết xấu hổ không?”
Thời Dư trợn mắt nhìn cậu ta, nhìn về phía Phong Hiểu: “Không phải cậu bỏ nhà ra đi và bị bắt về rồi sao?”
Phong Hiểu nghe bốn chữ “bỏ nhà ra đi” lập tức nghiến răng: “Tiền thiếu gia nói cậu sẽ học ở Trường Quân Đội Đệ Nhất Liên Bang, Lục học bá cũng tới nên mình cũng đến đây luôn, dù sao học ở đâu cũng là học.”
“Đến khi nào cậu mới mới thay cái trí não mới? Nếu không phải nhờ Tiền thiếu gia, mình sẽ không biết cậu sẽ học ở Trường Quân Đội Đệ Nhất Liên Bang.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây