Xuyên Không: Tôi Trở Thành Chiến Thần Ở Tinh Tế

Chương 20:

Chương Trước Chương Tiếp

Người đàn ông trung niên không trả lời, nhưng cơ giáp của ông đã rời trận chiến.

Thấy vậy, Khải Nhĩ và Ngải Nhân biết ngay cả khi họ hỏi lại lần nữa, thì người đàn ông trung niên cũng sẽ không trả lời, đành cắn răng giữ chân con nhện khổng lồ này.

Ba người Lai Tư Đặc đang chiến đấu với lũ nhện nhỏ cũng phát hiện có điều gì đó không ổn, nhưng bầy nhện cứ kéo đến liên tục và không thể bị tiêu diệt hết, căn bản bọn họ không thể thoát thân.

“Đây là?” Thời Dư nhìn con đường rộng lớn dưới lòng đất, kinh ngạc hít một hơi.

Tạ Dữ Nghiên hơi nghiêng đầu nhìn: “Có một con đường năng lượng từ trường được xây dựng dưới lòng đất trên Hải Lam Tinh.”

Việc vận chuyển hàng hóa đều đi con đường năng lượng từ trường dưới lòng đất này.

Thời - cá mặn - Dư lập tức lộ ra ánh mắt chưa trải việc đời: “Năng lượng từ trường là gì...?”

Vừa hỏi xong, cô đã cảm giác được bàn tay đang cầm tay mình hơi siết chặt, chắc là không chịu nói cho cô biết rồi.

Tạ Dữ Nghiên cũng không giải thích, mà chỉ kéo cô đi đến bên cạnh sân ga thuê hai bàn đạp bay.

Ngay lập tức Thời Dư nói: “Em biết cái này, là bàn đạp bay!”

Trong thời đại tinh tế, bàn đạp bay là một trong những phương tiện di chuyển trong khoảng cách ngắn và rất được mọi người ưa chuộng dùng.

Tạ Dữ Nghiên liếc nhìn cô, đạp lên bàn đạp bay, Thời Dư cũng bước lên, thử cảm giác chân, lại không cẩn thận dẫm vào công tắc khởi động, cả người nghiêng một cái, suýt chút nữa tự ngã thành cảnh chó gặm phân rồi.

Là anh đẹp trai giữ cô lại.

“Cô không biết sử dụng?” Tạ Dữ Nghiên cau mày, nhìn Thời Dư như người nguyên thủy từ đâu tới.

Thời Dư mỉm cười: “Em nghèo, chưa từng học cách sử dụng nó, nhưng mà em thông minh!” Cô sẽ học nó ngay.

Cô vỗ ngực, dẫm vào công tắc của bàn đạp bay lần nữa.

Anh đẹp trai, lần này em thực sự té thành chó gặm phân rồi.

Tạ Dữ Nghiên ngã theo hướng cô té, đứng trên bàn đạp bay, kéo cổ tay cô, nhìn cô té xuống.

Không có trái tim.

Thời Dư xoa xoa vai bị đau do té xuống, nói với anh lần này nhất định sẽ làm được.

Tạ Dữ Nghiên siết chặt cổ tay cô, nói: “Đi lên.”

Thời Dư sửng sốt một giây, nhìn theo ánh mắt của anh, sau khi hiểu ý, liền cười hai tiếng: “Vậy ngại quá...”

Trên miệng cô nói “xin lỗi”, nhưng thân thể lại rất thành thật, cô đứng sau lưng Tạ Dữ Nghiên, hoàn toàn không chút tự giác nào bản thân là con chồng trước*.

*Gánh nặng, kéo chân sau

Khi tới gần anh, Thời Dư ngửi thấy trên người Tạ Dữ Nghiên có một mùi thơm rất nhẹ, hơi giống hương hoa, một mùi hương mà cô chưa từng ngửi thấy.

“Nắm chặt.”

Thời Dư lơ đãng trả lời vài lần, vừa định giơ tay lên thì phát hiện Tạ Dữ Nghiên vẫn đang cầm cổ tay cô.

Thấy bàn đạp bay bắt đầu di chuyển, Thời Dư nhanh chóng đứng vững, dùng tay còn lại cầm cổ tay anh.

Rõ ràng cánh tay hơi cứng lại.

Rất nhanh, cảm giác cứng ngắc kia biến mất, Thời Dư từ bên cạnh nhìn về phía trước, thấy Tạ Dữ Nghiên dẫm trên bàn đạp bay tiếp tục tăng tốc, đồng thời trí não, năm ngón tay nhanh chóng gõ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 21%👉

Thành viên bố cáo️🏆️