Mười phút sau, Thời Dư đi theo Tạ Giang Táp đến phòng chỉ huy. Dọc đường đi cô nhận được rất nhiều sự chú ý, trên trán mọi người đều mang theo những dấu hỏi chấm. Thời Dư quay sang nhìn Tạ Giang Táp, thì thấy anh đang nhếch miệng cười, không biết là đang đắc ý chuyện gì nữa.
Sau khi tiến vào phòng chỉ huy có thể ngăn cách được mọi ánh mắt soi mói suốt dọc đường, Thời Dư liền thở phào nhẹ nhõm. Cô vừa định nở một nụ cười chào hỏi với anh đẹp trai, lại thấy anh cau mày nhìn… áo khoác quân đội trên… người cô.
Chỉ là… Cô cảm thấy hơi lạnh nên mặc áo khoác quân đội vào, có chỗ nào không đúng sao?
Thời Dư liếc nhìn Tạ Giang Táp, sau đó nhìn anh đẹp trai, rồi nhìn xuống quân phục trên người, lúc này mới phát hiện trên cổ tay áo của quân phục có thêu một chữ Y nhỏ, trên cổ tay bộ quân phục của anh đẹp trai cũng có, nhưng của Tạ Giang Táp thì không.
“Nhàm chán lắm à?” Tạ Giang Táp cố gắng nén cười khi nghe Tạ Dữ Nghiên nói ra bốn chữ đó.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây