Nói xong, Tạ Giang Táp dẫn Vương Trạch đi.
Mọi người trong lòng như có một con mèo, ra sức cào cấu kêu meo meo, nhưng không một ai dám tiến lên dò hỏi.
Người vừa được giải cứu rất vui mừng nói lời cảm ơn với họ.
Thời Dư ngáp một cái, vẫy tay với người đàn ông rồi nói: “Không có gì”, sau đó lại nói: “Tớ buồn ngủ rồi, về đây” và quay người trở lại phòng nghỉ.
Bốn người vẫn đứng ở hành lang nhìn nhau, họ không thể tin được rằng Thời Dư lại dễ dàng bị một câu nói của Tạ Giang Táp đuổi đi như vậy, nhưng rồi họ cũng trở về phòng nghỉ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây