“Hôn lên tay của điện hạ.” Một giọng nói chen vào, hoàn thiện câu nói đó: “Cô ấy vừa hôn ngài ấy rồi.”
Thịnh Liên Vân quay đầu lại, thấy người vừa lên tiếng chính là vị chỉ huy nghiêm nghị khi nãy.
“Tôi không nghĩ đó là một cử chỉ xã giao.” Vị chỉ huy đó hạ thấp giọng nói nhưng vẫn giữ vẻ mặt: “Có lẽ chúng ta có thể tiến lại gần một chút.”
Tề Như Ca và Thịnh Liên Vân: “…”
Không phải mới vừa rồi họ còn đang khẩn trương khi trả lời ông ấy như thể đang thi sao? Sao giờ câu chuyện lại đến chỗ lạ lùng này!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây