Thịnh Liên Vân quăng xác thú xuống bên cạnh, lập tức tiến lại gần nhìn chằm chằm vào nhánh cây tím: “Chính là nó à?”
“Ừm.” Dư Thiên Việt gật đầu: “Anh có biết nó là gì không?”
Nhìn một cái, thấy có gì đó lạ lạ, nhìn thêm lần nữa.
Một lúc sau, Thịnh Liên Vân lắc đầu: “Thấy quen, nhưng không biết.”
“Thấy quen là được rồi.” Dư Thiên Việt vỗ tay: “Đợi đến khi quả chín ra, có khi anh sẽ nhận ra đấy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây