“Không rút...” Dư Huân Duệ vốn đã bị thương nặng nhất, lại bị dính mưa axit thêm một lúc lâu nên nói chuyện cũng trở nên khó khăn: “Chúng tôi đổi.”
Đổi, nhưng đổi thế nào?
Với tình trạng này, làm sao họ có thể tiếp tục chịu đựng cơn mưa axit mạnh được nữa? Mỗi người đều cần một cái lều, phải chữa thương ngay lập tức, ai cũng cần thuốc trị thương, chỉ riêng mấy thứ đó đã tiêu hết mỗi người hai suất vật tư rồi.
Vậy sau đó thì sao, không ăn không uống à?
“Chịu đựng một chút, gắng gượng mà sống thôi.” Phong Triết Nam nén giận nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây