Sau đó, Dư Thiên Việt từ túi đeo bên hông rút ra một con dao thái, liền xông tới cổ con tinh thú mà chặt!
Đôi tay nhỏ nhắn liên tục giơ lên, bổ xuống mạnh như hổ vồ mồi, lửa bắt tung tóe, nhưng trông có vẻ... không cắt đứt nổi lớp vảy.
Thịnh Liên Vân trố mắt và há hốc miệng.
Anh bắt đầu nghi ngờ cuộc đời mình.
Và không chỉ mình anh cảm thấy hoang mang, mà cả những khán giả đang đổ dồn về phòng phát trực tiếp của Dư Thiên Việt cũng thế.
[???]
[Cô ấy đã làm gì thế?? Có ai giải thích giúp tôi không? Tôi vừa nhắm mắt lại không dám xem!]
[Tôi có xem, nhưng cũng không hiểu gì cả! Đột nhiên con tinh thú nằm lăn ra.]
[Chẳng lẽ loại tinh thú này chỉ nhìn có vẻ lợi hại thôi sao?]
[Đừng nói là cô ấy dùng tinh thần lực cấp E tấn công tinh thú này nhé!?]
[Người trên đừng đùa nữa... Cấp E thì đúng là phế vật!]
[Chắc chắn là do may mắn thôi, có lẽ con tinh thú đã bị thương từ trước!]
[Dù sao thì nghe vô lý thật... nhưng không còn khả năng nào khác!]
[Điểm yêu thích +99]
Khi thông báo hiện ra, giọng của hệ thống không còn ổn định nữa: “…Ký chủ, cô đã tính dùng đạo cụ như vậy từ trước rồi sao?”
“Ừm.” Dư Thiên Việt hờ hững đáp lại.
Hệ thống im lặng.
Ngay sau đó, trước mắt Dư Thiên Việt, một màn hình trong suốt lóe sáng, hiện lên thông báo mới.
[Thời gian còn lại của đạo cụ: 60 giây]
“Trời ơi!” Dư Thiên Việt nhăn mặt: “Tiểu Điềm Điềm, cậu* quá ác rồi đấy?”
*Mình sẽ đổi xưng hô giữa Dư Thiên Việt và Hệ thống là cậu mình nhé!
“Anh Triết Nam, chờ đã!”
Trong khu rừng xa nơi giao chiến, Dư Lạc Nhã đột ngột dừng bước, túm chặt Phong Triết Nam đang kéo cô ta chạy.
Bốn người còn lại cũng dừng lại và nhìn về phía cô ta.
“Có chuyện gì vậy?” Phong Triết Nam quay lại hỏi.
“Anh Triết Nam, anh nói cho em biết, vừa nãy thứ gì ở gần lúc chúng ta đáp xuống vậy?” Mặt Dư Lạc Nhã hơi tái và lo lắng hỏi: “Anh có tinh thần lực cấp A+, chắc chắn đã cảm nhận được hình dạng cụ thể, đúng không!”
Phong Triết Nam nhìn cô ta một lúc, rồi đáp: “Một con tinh thú cấp A.”
Dư Lạc Nhã lập tức hét lên đầy kinh ngạc: “Tinh thú cấp A! Trời ơi... Lúc anh vừa hô, em theo phản xạ mà chạy, giờ mới nhớ ra chị em cũng đáp xuống gần đó. Chị ấy... chắc sẽ gặp chuyện rồi!”
Nghe vậy, Dư Huân Duệ nhíu mày và cau có đá một bụi cây: “Có chuyện thì cũng đành chịu! Ban đầu khuyên không nên tham gia, nói mãi không nghe, giờ tự chuốc lấy.”