Tề Như Ca cúi đầu, hai tay đan vào nhau, âm thầm cấu chặt tay mình để ngăn khóe miệng khỏi cong lên.
Những người khác cũng rơi vào tình trạng tương tự.
Họ nhìn trời, nhìn đất, nhìn Robot, nhìn đống đổ nát, nhưng tuyệt đối không dám nhìn Ôn Dự Kỳ, họ sợ không kiềm được bản thân mà lộ sơ hở.
Thịnh Liên Vân thậm chí còn thầm cảm thấy may mắn vì lớp bụi dày trên người đã che bớt biểu cảm khó kiểm soát trên gương mặt anh.
Người duy nhất có thể thoải mái nở nụ cười chính là Dư Thiên Việt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây