Bùi Từ nhìn thấy bát nhỏ của Phương Tri Ý đã chất đầy thức ăn do hai người anh gắp cho nên không động đũa, mà nhẹ giọng hỏi: “Chiều nay anh không đi huấn luyện, Dương Dương có muốn ra ngoài chơi không?”
“Đi đâu chơi ạ?”
“Đi ra sau núi, anh bắt thỏ cho em.”Lúc đầu Bùi Từ còn chưa để ý, lúc nghỉ huấn luyện trò chuyện với Phương Tri Lễ mới đột nhiên phát hiện ra, mặc dù anh cộng thêm hai anh em nhà họ Phương, là cũng không ít người, nhưng có lẽ không có ai có thể đi cùng một cô gái.
Anh cả Phương bận rộn đến nỗi thời gian ăn cơm cũng khá gấp, bản thân anh và Phương Tri Lễ cũng huấn luyện nhiều, đôi khi không huấn luyện nhưng vẫn phải đi học, còn phải soạn giáo án huấn luyện cho trung đội, để hiểu rõ hơn về máy bay mình lái, anh còn phải theo đội kiểm tra học cách tháo lắp các bộ phận máy bay.
Anh lo cô gái nhỏ ở nhà buồn chán, hôm qua nghe cô bé trên xe rất thích những con vật nhỏ lông xù, lúc này ở đồng cỏ và rừng núi bên ngoài căn cứ có khá nhiều thỏ rừng, hơn nữa thời gian sinh trưởng cũng không quá dài, bắt về nuôi để bầu bạn với cô bé cho đỡ buồn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây