Anh vội vàng hạ cửa sổ xe xuống trước, tay chân luống cuống đặt bánh gạo và sữa đậu nành lên bảng điều khiển ở bên cạnh, còn chưa mở cửa xe thì Phương Tuấn Khanh đã lên tiếng trước: “Xin hỏi cậu là Tịch Kính phải không?”
Tịch Kính mở cửa xe cung kính đứng sang một bên vội vàng cúi đầu khiêm tốn: “Đúng vậy, cháu là Tịch Kính, cháu chào ông.”
Phương Tuấn Khanh cũng không ngạc nhiên khi anh nhận ra mình, dù sao mình cũng đã chủ động tiến lên, ban đầu ông định xuống lầu mua bánh gạo cho Điềm Điềm, cô bé thích món này, lần nào về Nam Thành cũng muốn ăn ba bữa một ngày.
Buổi sáng vợ ở nhà tự nấu cháo, thấy Điềm Điềm dậy nên chuẩn bị xuống lầu mua bánh gạo cho cô bé.
Vừa đi ra đã nhìn thấy ở đây có một chiếc xe rất bắt mắt, lại nghe ông chủ tiệm bánh gạo nói là một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai lạ mặt, tối hôm qua ông đã tìm kiếm Tịch Kính trên mạng, ông cảm thấy người này có thể là Tịch Kính.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây