Điềm Điềm nghe ra trong giọng nói của anh ta có chút ấm ức, đột nhiên nói: “Em đã nói rồi mà, em khó theo đuổi lắm.” Ý là có thể gọi điện cho anh đã là không tệ rồi.
Tịch Kính không so đo chuyện này, vội vàng nói: “Anh biết mà, Điềm Điềm, anh chỉ vui thôi.”
Phải nói rằng đối mặt với một người dịu dàng như vậy, tính tình kiêu căng của Điềm Điềm cũng không dễ phát huy.
Cúi đầu nhìn thấy quyển sách bên cạnh, tiện tay lật đến một trang, vừa vặn là nói về trà hoa đào của Thành Đô, Điềm Điềm hỏi Tịch Kính: “Nghe nói trà hoa đào của Thành Đô rất ngon, anh đã học được chưa?”
Tịch Kính “Ừ.” một tiếng: “Hôm qua đã học theo dì của anh rồi, Điềm Điềm thích không? Về anh làm cho em.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây