“Không phải nấu cho anh.” Con cái nhà họ Bùi không có đứa nào là phế vật, bất kể nam hay nữ đều có thể tự lo cho cuộc sống của mình, vì vậy Bùi Châu khá biết nấu ăn.
Nghe vậy, Điềm Điềm lập tức chú ý, ngẩng đầu nhìn xung quanh, ngạc nhiên hỏi: “Em có chị dâu rồi ạ?”
“Nói bậy gì thế, anh nấu cho Tịch Kính.”
“Anh làm việc cho anh ta còn kiêm luôn cả bảo mẫu à?”
Bùi Châu giơ tay lên, khum ngón tay lại gõ nhẹ vào đầu em gái: “Nói linh tinh, cậu ấy bị bệnh.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây