Phương Tri Lễ thấy anh ta không nói gì, cảm thấy mình đoán đúng rồi, cậu ta đang chột dạ, trong lòng càng đắc ý hơn.
“Đúng.”Một lúc lâu sau Bùi Từ gật đầu thừa nhận.
Phương Tri Lễ hừ một tiếng đầy kiêu ngạo, vẻ mặt như tôi còn chưa hiểu cậu sao, sau đó nghĩ đến Bùi Từ đã có thể bám riết lấy không chịu buông như vậy, thì đưa ra thêm điều kiện khắt khe hơn cũng có vẻ hợp lý.
“Làm anh em với nhau bao nhiêu năm rồi, tôi cũng không phải không cho cậu đến nhà tôi ăn cơm, nhưng cậu phải có chút biểu hiện với tôi chứ?”
Cũng may là anh em bao nhiêu năm, Phương Tri Lễ vừa mở miệng Bùi Từ đã biết cậu ta muốn nói gì đột nhiên trở nên độ lượng, mở miệng gọi Phương Tri Lễ: “anh thứ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây