Phương Tri Ý nhìn cô con gái che miệng cười ngốc nghếch ở bên cạnh, trừng mắt nhìn chồng, vui vẻ nhận lấy hoa, nói một câu: “Vợ chồng già rồi còn nói mấy lời này, không sợ Điềm Điềm cười à.”
“Bố ơi, con không cười đâu.” Điềm Điềm lập tức bày tỏ lập trường.
Bùi Từ ôm vai vợ, nói: “Thấy chưa, Điềm Điềm của chúng ta không cười đâu.” Nói rồi quay đầu nhìn một bàn đồ ăn ngon, cười hỏi: “Điềm Điềm nói hôm nay con làm riêng cho bố một bàn đồ ăn, xin hỏi phu nhân là vì sao vậy?”
Anh ta nói rất rõ ràng từ “Riêng”, trên mặt không giấu được vẻ vui mừng.
Phương Tri Ý bảo anh đi rửa tay trước, sau đó tháo hoa ra cắm vào bình, Điềm Điềm thì bận rộn múc cơm, bày đũa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây