Một mình cô nhận được nhiều nhất, cũng là người bình tĩnh nhất, Lưu Vân Thanh và Lưu Vân Huệ là người kích động nhất, cô ấy vốn nhỏ tuổi hơn chị gái, lại luôn sống ở trong làng, chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, cầm tiền trên tay còn không dám tin: “Chị, chị véo em một cái đi.”
Mãi đến khi trên mặt truyền đến một cơn đau, cô ấy mới kêu lên một tiếng: “Ôi mẹ ơi, chị ơi, tiền ở thành phố kiếm dễ quá, em chỉ nấu một nồi đồ ăn trong vài tháng đã được hơn ba trăm tệ, cả nhà em ở quê cả năm làm ruộng cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.”
Lưu Vân Thanh nhìn cô em ngốc nghếch nói: “Không phải tiền ở thành phố kiếm dễ, mà là chúng ta may mắn gặp được em Phương, chị Mỹ Phương, còn có chị dâu Chu chỉ cho chúng ta một con đường sáng.”
Chị ấy cảm thấy mình thật may mắn, cả đời này đến Bắc Thành có thể gặp được quý nhân.
Chu Lan Ngọc vội xua tay, khiêm tốn nói: “Tôi không tính, chủ yếu vẫn là cảm ơn em Phương và Mỹ Phương, chúng ta đều nhờ phúc của họ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây