Nhưng để không chọc con gái không vui, bà chỉ cười nhạt một tiếng, rồi chuyển chủ đề: “Đúng rồi, Huệ Huệ, lát nữa qua đó con chuẩn bị quà ra mắt hàng xóm mới là gì?”
“Cái này.” Trịnh Huệ chỉ vào tách cà phê trên bàn.
Mẹ Trịnh nhìn tách cà phê đen ngòm nói: “Chuẩn bị cái này à? Lỡ như người ta không quen uống...” Mặc dù mẹ Trịnh cũng có chút coi thường người nhà quê nhưng dù sao cũng đã chuyển vào đại viện rồi, ít nhất thì vẫn phải giữ mối quan hệ tốt, cho dù muốn xem người khác xấu mặt thì mình cũng phải làm tốt.
“Mẹ, mẹ quên lời con nói với mẹ rồi à, ở nước ngoài, cà phê được coi là một loại đồ uống giao tiếp rất quan trọng, năm đó thủ trưởng của chúng ta xuất ngoại, trong số những món quà tặng của người khác không phải cũng có cà phê sao? Con tặng cà phê là rất có giá trị rồi, nếu cô ta không quen uống thì không phải càng nên không giao tiếp nhiều sao? Sau này cô ta không còn ở trong làng nữa, mà là đại diện cho gia quyến quân nhân của chồng cô ta, lỡ như sau này có hoạt động gì mà cô ta không biết đến cả cà phê thì không phải càng mất mặt hơn sao? Nhân lúc này con có thể dạy cô ta trước.”
Mẹ Trịnh nghe con gái nói có lý có lẽ, cũng không nói gì nữa, con gái nói cũng có lý, người nhà quê ít hiểu biết, học hỏi nhiều một chút thì tốt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây