Bùi Từ bế con gái ở cửa không bao lâu thì thấy Phương Tri Ý được đẩy ra, anh nhìn thấy người vội bước nhanh tới, nhìn người vừa trải qua đau đớn sinh nở, sắc mặt vẫn tái nhợt, lông mày nở nụ cười dịu dàng nhất.
“Dương Dương, anh và Điềm Điềm vẫn luôn chờ em.”
Phương Tri Ý sinh xong, cảm giác đau đớn đã giảm đi không ít, nhưng sự cô đơn khi một mình ở phòng chờ sinh khiến cô cảm thấy vô cùng tủi thân, nhưng khi nhìn thấy chồng và con, sự tủi thân trống rỗng trong lòng cô lại được lấp đầy.
Cô có chút vô lực hỏi: “Điềm Điềm có xinh không? Giống ai vậy?”
“Giống em, rất xinh đẹp.” Bùi Từ nói nhẹ nhàng như nước, thực ra đứa bé còn quá nhỏ, chưa nhìn ra giống ai, nhưng là cô con gái mà Dương Dương chịu bao đau đớn để sinh ra,đương nhiên nói đứa trẻ giống cô rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây