Buổi tối Bùi Minh Tuyên về nhà biết được Phương Tri Ý đã mua một nghìn tệ tiền tranh chữ ở Bảo Cổ Trai còn nói một câu: “Quá ít, thích thì mua nhiều hơn đi.” Theo ông thì thứ này cũng giống như mua sách, thích thì mua nhiều hơn, để trên giá sách ngắm cũng thấy vui.
“Bố, không cần mua nhiều một lúc, hôm nay chúng ta như vậy đã khiến nhân viên bán hàng kinh ngạc rồi, nếu mua nhiều một lúc thì sẽ gây chú ý, người ta đều nói loạn thế hoàng kim thịnh thế cổ đông, hiện nay đất nước chúng ta ngày càng tốt đẹp, những thứ này sẽ ngày càng có giá trị, chắc chắn có rất nhiều người biết.” Tại sao người mua lại ít? Vẫn là vì trong tay không có đủ tiền, người bình thường cũng không dám đánh cược, dù sao thì cuộc sống ổn định cũng chỉ mới có mấy năm, tiền để trong tay mới mang lại sự an ổn lớn nhất cho con người.
Đây cũng là lý do tại sao sau khi kinh tế mở cửa, giá trị của những bức tranh chữ cổ này đột nhiên tăng gấp đôi, bởi vì đã có người nếm được vị ngọt.
Những người trên bàn đều là người thông minh, lời này vừa nói ra lập tức hiểu được ý sâu xa trong đó, nhưng Bùi Minh Tuyên lại không lo lắng, ông đã đổ máu đổ mồ hôi, trải qua bao lần sống chết để bảo vệ đất nước đến tận bây giờ, không đến nỗi không bảo vệ được cả gia đình, đừng nói Dương Dương chỉ tích trữ một ít tranh chữ, ông có gì mà không bảo vệ được?
“Dương Dương yên tâm, có bố ở đây thì vẫn có thể đảm bảo được chút an toàn này cho con.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây