Vì vậy ông không nói ra những lời đó, dù sao ông cũng biết tính cách của con trai mình, vốn dĩ chỉ chú tâm vào nghiên cứu, bây giờ lại cùng Dương Dương tham gia vào kế hoạch chung, muốn kết hôn hay không ông cũng không quan tâm nữa, tùy theo sở thích của con, vì vợ mất sớm nên ông luôn cảm thấy có lỗi với các con, vì vậy con muốn làm gì ông đều vô điều kiện ủng hộ.
Phương Tuấn Khanh là người thông minh, cũng không phải không biết gì, nhưng đây là chuyện của con cái, làm cha mẹ cũng không thể can thiệp, nên không nói gì, lại rót cho Chu Thừa Khang một ly rượu: “Năm mới đừng nói những chuyện đó nữa.”
“Đúng vậy, nói chuyện vui đi, tháng 5 Dương Dương sẽ đến Bắc Kinh? Đến lúc đó chúng ta không cũng phải đến đó sao? Nhất định phải gặp cô bé.” Nói đến đây, từ khi cô bé rời khỏi Đại học Nam, nhiều năm như vậy đã gọi điện thoại rất nhiều lần, cũng đã xem ảnh, nhưng vẫn chưa gặp được người thật, lão Phương nói đã cao lớn hơn, tính cách cũng cởi mở hơn, sức khỏe cũng tốt hơn...
“Nhất định phải gặp, không cần ông nói Dương Dương cũng sẽ đến gặp ông.” Phương Tuấn Khanh biết sức khỏe của con gái mình đã tốt hơn rất nhiều, mấy ông bạn già này đều đã giúp đỡ không ít, đặc biệt là lão Chu đối xử với con bé như con gái ruột.
Vì vậy lần trước đến Dương Dương còn nói khi rảnh sẽ quay lại thăm các chú các dì ở Đại học Nam.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây