Lý Đoan Ngọc nghĩ đến cô gái nhìn thấy trong phòng bệnh, rõ ràng bằng tuổi Văn Quân, chưa đến hai mươi lăm tuổi nhưng cả người lại không có chút hơi thở của tuổi trẻ, mặt mày hốc hác, toàn thân đầy thương tích, người khác nói chuyện hơi to tiếng một chút là cô ta sẽ sợ hãi né tránh.
Càng đừng nói đến việc người khác vừa giơ tay lên là cô ta đã sợ hãi ôm đầu, là phụ nữ lại càng là một người mẹ, lúc đó Lý Đoan Ngọc nhìn thấy thực sự cũng tức không chịu được, phải chịu bao nhiêu ấm ức mới có thể biến một cô gái tươi tắn rạng rỡ thành như vậy.
Bà nghĩ nếu đó là con gái của mình, cho dù bà có không sống được nữa thì cũng phải giết sạch cả nhà đó, lúc đó tất cả lễ giáo học thức đều trở nên mỏng manh, chỉ có lấy độc trị độc, khiến họ nếm trải gấp đôi nỗi khổ mà con gái bà phải chịu, mới có thể giải được mối hận.
“Sẽ không đâu, Bùi Từ rất tốt, anh ấy không phải loại người đó.” Nói đi nói lại thì chủ đề đã lệch đi, Phương Tri Ý nhìn vẻ mặt giận dữ của mẹ, vội vàng giải thích thay cho đối tượng của mình.
Dù sao thì Bùi Từ nhà cô thực sự rất tốt, không thể bị liên lụy bởi loại đàn ông rác rưởi đó mà chịu một tai họa vô cớ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây