Giản Chí Anh cười nói: “Tôi biết mà.” Nói xong bắt đầu đi giúp ghi chép dữ liệu bất thường, nhưng khi Trần Đại Dũng cầm bản vẽ quay người, ánh mắt cô ấy khẽ động, chỉ là không ai phát hiện ra sự bất thường thoáng qua này.
Trần Đại Dũng ăn cơm nhanh, ăn xong thì vội vàng đi thay Giản Chí Anh: “Đồng chí Giản, làm phiền cô rồi.”
Giản Chí Anh vẫn mỉm cười ôn hòa: “Anh khách sáo quá rồi, chúng ta đều là công nhân trong xưởng, huống hồ anh và anh Tạ lại giúp tôi không ít, tôi giúp chút việc này chẳng đáng là bao.”
Hai người khách sáo vài câu, Trần Đại Dũng còn phải trông máy nên Giản Chí Anh cũng quay người rời đi, lúc đi qua thì Tạ Quân cũng đã ăn xong, cô ấy quen tay giúp người đàn ông cất hộp cơm: “Anh Tạ, em đi trước đây.”
Tạ Quân đứng dậy đưa tay lấy túi vải đựng hai hộp cơm rỗng: “Tiểu Anh, anh đưa em ra ngoài.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây