“Cô không sao.” Đào Quế Vân đã hồi phục gần như bình thường, vừa hay cũng vận động một chút, bà nói xong lại nhìn cô gái nhỏ: “Dương Dương, con có muốn thay bộ đồ không? Cô nhớ con có một chiếc váy đỏ thẫm, hay là con thay vào?” Theo bà thấy thì màu đỏ rất có khí thế, ra ngoài để người khác nhìn cho rõ ràng, không phải thứ gì cũng có thể phá hoại tình cảm của Dương Dương và đại đội trưởng Bùi.
Phương Tri Ý bị dáng vẻ của cô Đào chọc cười, vội xua tay: “Cô, không cần đâu, cứ mặc đồ nhạt màu thế này cũng được.” Cô mới không biến mình thành cái gì đó như thế, loại người đó còn không xứng, cô càng tin tưởng nhân phẩm của Bùi Từ.
Lúc này đi chủ yếu là để nhắc nhở anh trai, Tuy Bùi Từ bình thường thích giả vờ đáng thương trước mặt cô, nhưng thực tế rất tinh ranh, ngược lại anh trai thì vô tâm vô phế, lỡ như đối phương có trình độ cao hơn thì anh chắc đã nhận ra được, nhưng chuyện này cô cũng không tiện nói với cô Đào.
Đào Quế Vân nhìn nhìn rồi khẳng định nói: “Cũng đúng, Dương Dương của chúng ta xinh đẹp, mặc cả vải thô cũng đẹp!”
Phương Tri Ý: …!! A!!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây