Chị Thúy dìu Triệu Phương Hoa ngồi xuống, còn lấy khăn tay ra lau bàn ghế, sau khi Đường Trường Phong vào quán cơm, tò mò quan sát xung quanh, không nhìn thấy Đường Niệm Niệm.
Cuối cùng anh ấy cũng ngắm nghía xong cả quán cơm, lòng tò mò đạt được thỏa mãn siêu lớn, cảm khái nói: “Ở đây khác với bên Hương Giang, cảm thấy người ở đây tràn đầy tinh thần hơn, mắt cũng lấp lánh hơn, không giống người Hương Giang, hai mắt vô thần, tình người cũng nhạt nhòa.”
“Áp lực của Hương Giang lớn, đều sống khá mệt mỏi.”
Triệu Phương Hoa cũng có nhiều cảm xúc, trước khi ra nước ngoài, bà ấy từng sống ở Hương Giang một khoảng thời gian.
Nhưng bà ấy được nhà họ Đường chia cho một số tài sản lớn, không cần bôn ba vì một ngày ba bữa, sống trong biệt thự Bán Sơn, nhưng bà ấy vẫn có thể cảm nhận được sự vất vả của nhân dân tầng thấp ở Hương Giang, nói khó nghe một chút, chỉ cần có thể thở, còn có thể động đậy thì phải không ngừng làm việc, làm mãi tới chết.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây