Tốn hơn nửa tiếng, Đường Niệm Niệm nghe thấy tiếng róc rách phía trước, trong không khí còn có chút hơi nước, hiển nhiên phía trước có nguồn nước, còn là nước chảy.
“Đi vào đây là được!”
Phúc Bảo nhảy qua một khe nước rộng hai ba mét, sau đó là tới Bách Tuế, Đường Niệm Niệm nhảy qua một bước, cảnh sắc trước mặt mở ra, là một khe núi rộng lớn.
Hai bên đều là núi, mặc dù không cao, nhưng rất dốc, nếu không có Phúc Bảo dẫn đường, rất khó tìm được chỗ giấu kho báu.
Đường Niệm Niệm lấy ra bản đồ đối chiếu, phản hiện chỗ cô đứng hình như không phải lối vào, cô cũng lười quan tâm, mặc kệ là lối ra hay lối vào, chỉ cần có thể tìm ra bảo bối là được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây