Vương Chí Cường vừa xoa mông vừa rơi lệ, nhưng mà trên mặt là vui sướng: “Đau, sư trưởng, tôi không phải đang nằm mơ, lão Hoắc còn sống, lão Hoắc còn sống…”
Lưu Quốc Diệu nhìn dáng vẻ điên điên khùng khùng của Vương Chí Cường, cảm thấy hơi mất mặt nên anh ta nhanh chóng đến phòng bệnh của Hoắc Cảnh Xuyên, nhưng mà khóe miệng ngậm cười.
Tên nhóc thối này, cuối cùng cũng trở về, không cô phụ sự tin tưởng của anh ta, cũng không khiến anh ta mất mặt.
Làm tốt lắm.
Vương Hoằng Xương nghe nói Hoắc Cảnh Xuyên bình an vô sự xong, cuối cùng trong lòng cũng thả lỏng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây