Mà Vương Chí Cường vừa biết được tin này cơ thể lung lay sắp đổ, anh ta cố chống đỡ chút sức lực cuối cùng hỏi:
“… Sư trưởng… Anh nói đùa với tôi đúng không… Lão Hoắc là người lợi hại như vậy… Sao có thể… Đã chết… Đã chết được… Nhất định là anh đang nói đùa với tôi… Đúng hay không… Trò đùa như vậy lần sau đừng nói nữa… Không buồn cười chút nào…”
Chẳng qua nước mắt chảy ra ào ào, rơi lên mặt, lại rơi xuống mặt đất.
Lưu Quốc Diệu nở nụ cười chua xót: “Tôi cũng muốn là nói đùa với cậu, nhưng đây là sự thật, chúng ta nên tiếp nhận.”
Lưu Quốc Diệu nói xong, Vương Chí Cường chống đỡ không nổi nữa ngồi trên mặt đất, giống y như đứa bé che mặt khóc nức nở.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây