Vương Chí Cường ăn một miếng là thích, chua chua ngọt ngọt, rất hợp khẩu vị của anh ta:
“Lão Hoắc, anh đúng là có phúc, vợ đẹp thì không nói, còn tay nghề nấu ăn tốt.”
Vẻ mặt Hoắc Cảnh Xuyên kiêu ngạo: “Hâm mộ sao?”
Vương Chí Cường thành thật gật đầu, nhưng mà nghĩ một lát, vợ mình cũng không kém chỗ nào, sinh con cho anh ta trông con giặt giũ nấu cơm làm việc nhà, cho dù anh ta gửi tiền trợ cấp về nhà mỗi tháng, vợ anh ta không có một câu oán trách.
Nghĩ tới đây, Vương Chí Cường đột nhiên cảm thấy nhiều năm như vậy mình thua thiệt vợ rất nhiều.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây