Lục Hướng Noãn cũng không phát hiện ra Hoắc Cảnh Xuyên khác thường, trái lại nắm tay anh kéo anh vào phòng bếp nhấm nháp thành quả mình vất vả cả sáng.
Lục Hướng Noãn cầm lấy một xiên kẹo hồ lô nhét vào tay Hoắc Cảnh Xuyên: “Ăn ngon không.”
“Ăn ngon.” Hoắc Cảnh Xuyên cắn một miếng rồi khen, chẳng qua hiện giờ trong miệng anh tràn ngập chua xót, căn bản không nếm ra được hương vị.
“Vậy anh đi ra ngoài ăn đi, em đi nấu cơm.” Lục Hướng Noãn nói xong, thì cầm tạp dề trên tường xuống, đeo lên người.
Nhưng không ngờ tới tạp dề trên tay bị Hoắc Cảnh Xuyên đoạt lấy, anh cố lấy lại tinh thần, cố gắng không để Lục Hướng Noãn nhìn ra được mình khác thường:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây