Hoắc Cảnh Xuyên nhìn về phía Lưu Quốc Diệu:
“Sư trưởng, những lời vừa rồi anh cũng đã nghe thấy rõ, tôi không đổ oan cho đứa bé. Vợ tôi ngàn dặm xa xôi tới đây tùy quân, vốn sống khổ cực, hiện giờ vô duyên vô cớ bị mắng, đổi lại là người nào cũng không chịu nổi.
Huống hồ đứa bé bốn năm tuổi có thể nói ra những lời như vậy, có lẽ là có người dậy. Như vậy hai vợ chồng Vương Dũng Quân đã nhục mạ vợ tôi sau lưng không ít lần, mong anh đòi lại công bằng cho chúng tôi.”
Hoắc Cảnh Xuyên nói xong, ánh mắt lập tức nhìn hai vợ chồng Vương Dũng Quân.
Vương Dũng Quân thấy Hoắc Cảnh Xuyên chụp mũ như vậy cho mình, trong lòng hoảng hốt, nhanh chóng biện giải thay mình:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây