“Hướng Noãn, nói chuyện với chú Hồ đi.” Lục Quốc Khánh thấy con nhóc chết tiệt kia vẫn luôn vùi đầu ăn cơm, thì dùng cánh tay thúc cô, bảo cô có chút nhãn lực một chút, đừng giống y như quỷ chết đói mấy trăm năm không ăn cơm vùi đầu ăn.
Thường ngày ông ta cũng không ngược đãi cô mà?
Nếu để Lục Hướng Noãn nghe được sẽ cười ha ha, tiến lên tát ông ta hai cái cho tỉnh táo lại.
“Mắt ông bị mù à, không thấy tôi đang ăn cơm sao.” Lục Hướng Noãn nuốt xong miếng thịt cuối cùng, ngẩng đầu bất mãn nhìn ông ta.
Còn bát cơm trong tầm tay kia, cô không động vào một chút, trực giác nói cho cô có vấn đề.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây