Nhìn chăn rách tả tơi hơi mỏng kia, Lục Hướng Noãn nghĩ mãi không ra, sao cơ thể nhỏ bé của nguyên chủ có thể chịu đựng được qua mùa đông.
Nhưng mà không sao, nợ nguyên chủ, Lục Hướng Noãn cô sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi.
“Còn thất thần như kẻ ngốc làm gì, còn không mau đỡ tôi dậy.” Cuối cùng Lục Quốc Khánh cũng nghe lọt những lời Lục Hướng Noãn mới nói, nhiều năm như thế đây là lần đầu tiên nổi giận với Vương Phượng Kiều.
“Tới ngay đây.” Vương Phượng Kiều cúi đầu mắng quỷ trốn nợ kia, nhanh chóng đỡ lấy ông ta dậy.
“Lão Lục, vừa rồi em là bị con nhóc chết tiệt kia làm cho tức chết, còn chưa kịp hoàn hồn, anh đừng giận em.” Sau khi đỡ Lục Quốc Khánh về phòng, Vương Phượng Kiều lập tức khom lưng cúi đầu, lại cởi giày còn đấm lưng, còn như có như không trêu chọc Lục Quốc Khánh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây