“Cháu và cô gái kia đã làm đối tượng của nhau bao lâu, tính toán khi nào dẫn về nhà để cha mẹ cháu gặp, như vậy bọn họ không cần luôn lo lắng chuyện này trong lòng…”
“Cô út, dừng dừng.” Nghe bà ấy nói như vậy, Vương Giải Phóng cảm thấy sau lưng hơi lạnh lẽo.
Cô út anh ta càng nói càng thái quá, nếu đoàn trưởng Hoắc ở đây, hôm nay anh ta đã xong đời, không đánh anh ta thành bánh nhân thịt mới lạ.
“Làm gì thế? Muốn chơi xấu không thừa nhận ư? Cô nói với cháu, hai con mắt này của cô út cháu nhìn thấy rất rõ, cháu không chối được đâu, nhanh nói đi.” Vương Diễm Phân bắt chéo hai chân, có chút khoe khoang nhìn Vương Giải Phóng.
“Cô út, cô tha cho cháu đi, cô nhìn cháu xem, cháu đâu xứng chứ? Cháu có tà tâm đó cũng không có lá gan đó mà…
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây