“Cậu nhìn tôi cũng vô dụng, là phía trên sắp xếp, tôi còn có việc nên đi trước.” Vương Chí Cường nói xong, vỗ bả vai Hứa Đạt Nhạc một lát, làm lơ đôi mắt nhỏ của anh ta sau đó xoay người rời đi.
Chẳng qua khi xoay người, trên mặt anh ta lại khôi phục trầm trọng ngày xưa, bởi vì chuyện của Hoắc Cảnh Xuyên thật sự rất khó giải quyết.
Vương Quế Anh ở phía xa thấy gương mặt Hứa Đạt Nhạc nhăn lại, cho nên chạy nhanh tới lo lắng hỏi:
“Xảy ra chuyện gì thế? Ai bắt nạt cháu? Đạt Nhạc.”
“Bác gái… Cháu không thể chăm sóc… Đoàn trưởng… Của chúng cháu…” Hứa Đạt Nhạc nói một lát còn khóc ra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây