Quách Cẩu Tử không nhịn được mở miệng cảm khái nói:
“Ông nói xem đều là người với nhau, sao trong đầu lại khác biệt như vậy. Trong đầu thanh niên trí thức Lục người ta chứa thứ tốt, sao đầu tôi toàn hồ nhão như vậy?”
Mà Vương Chí Thành ở bên cạnh nghe ông ấy nói như thế, không nhịn được bật cười, nhưng vẫn vươn tay vỗ bả vai ông ấy, nói lời thấm thía an ủi:
“Lão Quách, bình thường đã nhìn ra được một chút, sau này quen là được.”
Vương Chí Thành sống đến bây giờ, đôi mắt ít khi nhìn nhầm, ông ấy tin tưởng sau này thanh niên trí thức Lục còn có động tác lớn hơn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây