Phúc Ni chạy nhanh tới, đẩy chị dâu cả của cô ta sang một bên, nhân tiện nắm lấy tay Vương Quế Anh nói:
“Mẹ, chú ấy bận rộn công việc, chúng ta phải hiểu cho chú ấy, mẹ đừng tức giận, đến lúc đó lại tức mình sinh bệnh, vậy thì không đáng giá.”
Mà Lưu Chiêu Đệ bị đẩy sang một bên suýt nữa té ngã xuống đất, cũng không đứng ra chỉ trích Phúc Ni làm không đúng, mà ấm ức cúi đầu không nói câu nào.
Vương Quế Anh móc khăn tay trong lòng ra, sau đó lau khô nước mắt, miệng lẩm bẩm:
“Haizz, tên nhóc thối này, đúng là đời trước mẹ thiếu nợ con, đời này tới đòi nợ, cả đời khiến mẹ phải lo lắng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây