Vương Hiểu Linh muốn chạy cũng không chạy được, cả người bị Tam Ma Tử ôm vào trong lòng.
Vì sợ Vương Hiểu Linh lại kêu lên, anh ta kéo Vương Hiểu Linh tới đống cỏ khô cách không xa.
Vương Hiểu Linh sốt ruột đến mức khóc ra.
“Hôm nay cô kêu khàn cả giọng cũng không có ai tới cứu cô đâu, ngoan ngoãn cho tôi đi, tôi đảm bảo sẽ dịu dàng với cô một chút…” Tam Ma Tử gân cổ lên không có ý tốt nói.
Hôm nay cho dù ông trời tới cũng không được, thuận tiện nhanh chóng cởi quần áo của anh ta ra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây