“Bị cơm nóng văng trúng.”
“Tự cô làm sao?” Bị cơm nóng văng trúng, còn nóng vào mặt, Hoắc Đại Khánh nghe kiểu gì cũng không tin.
“… Ừm…” Vương Ngọc Hương nói mơ hồ.
Trong lòng Hoắc Đại Khánh như gương sáng, vừa nhìn là biết cô ta nói dối, nhưng hiện giờ rất rõ ràng, hỏi chỉ sợ không hỏi được gì.
Nếu cô ta không muốn nói, vậy ông ấy cũng không lãng phí miệng lưỡi, ít nhất tính mạng vẫn còn là được, nhanh chóng bảo cô ta lên xe về đại đội Hồng Kỳ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây