Hoắc Đại Khánh đang định hỏi đến đó làm gì thì thấy Lục Hướng Noãn quay đầu chạy mát, ông ấy và vợ chỉ có thể chạy nhanh đuổi theo.
Có thể là vì quá lo lắng, mấy người chạy vội chân giẫm lên vũng bùn, mấy người đều không để ý, mặc cho nước bùn bắn lên người.
Đợi khi bọn họ thở hổn hển chạy tới khu thanh niên trí thức, thì thấy Vương Hiểu Linh không biết đang làm gì quanh đống phế tích kia.
Ngoại trừ cô ấy ra mấy thanh niên trí thức khác cũng có mấy, trừ Hứa Gia Ân bị gãy chân ra thì bây giờ đều tụ tập đủ.
“Vương Hiểu Linh.” Lục Hướng Noãn mở miệng nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây