“Lau khô miệng đi.” Nương theo ánh trăng mỏng manh, Lục Hướng Noãn thị lực cực tốt thấy được khóe miệng Vương Hiểu Linh có nước bọt trong suốt.
“A… Ừm ừm…” Vương Hiểu Linh xấu hổ vội vàng lau sạch sẽ miệng mình, còn không quên hỏi Lục Hướng Noãn vấn đề vừa rồi.
“Đại đội trưởng đã mua được lương thực, bảo mọi người đi nhận lương thực.”
“Lương thực.” Vừa nghe thấy hai chữ này, Vương Hiểu Linh lập tức không còn buồn ngủ nữa, tinh thần phấn chấn rời khỏi giường đất, cẩn thận mặc quần áo vào sợ quấy rầy mấy đứa bé, sau đó rời đi với Lục Hướng Noãn.
Còn Hứa Gia Ấn bị thương, hai bọn họ ném anh ta ra sau đầu theo thói quen.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây