“Vậy được rồi.” Anh ta đánh giá đến lúc đó tiền cũng có thể đủ để trả nợ.
Hứa Gia Ấn càng nghĩ càng ấm ức, lúc này mới xuống nông thôn được mấy ngày toàn bộ tiền đều tiêu sạch, cuộc sống sau này sẽ thế nào đây, còn không biết phải ở nông thôn bao lâu.
Nghĩ như vậy anh ta hơi thở dài, mà Vương Hiểu Linh nhìn biểu cảm của anh ta đột nhiên thay đổi, muốn hỏi cũng không hỏi ra miệng được.
Bởi vì chuyện cô ấy phiền lòng cũng càng ngày càng nhiều, quả thực là nạn đói hại người.
Chỉ có Lục Hướng Noãn vẫn luôn duy trì bình tĩnh, nhìn mưa còn chưa ngừng rơi bên ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây