Trong phòng tràn ngập tiếng kêu rên, khóc lóc, gạt lệ, tóm lại là vô cùng thê thảm, bọn họ không nghĩ tới nạn đói vừa mới qua, thì lại tới nữa.
Đây là ông trời không cho bọn họ đường sống mà.
“Khóc cái gì mà khóc, đều lau sạch nước mắt cho tôi, Hoắc Đại Khánh tôi lấy đầu ra đảm bảo, tuyệt đối không để trong đội giống mấy năm trước.” Hoắc Đại Khánh kiên định nói.
Ông ấy vừa nói những lời này, những người khác như tìm được người tâm phúc, lẳng lặng nhìn Hoắc Đại Khánh cả người sáng lên.
Hoắc Đại Khánh thấy bọn họ đã hơi bình tĩnh lại, mới tiếp tục nói:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây