Cũng không rảnh lo làm bẩn phòng, Hoắc Đại Khánh tiến lên trước sờ lương thực trên giường đất, lông mày nhăn lại dường như có thể kẹp chết mấy con ruồi, giọng điệu nghiêm túc nói:
“Sao lại ướt?”
Đám thanh niên trí thức anh nhìn sang tôi, tôi nhìn sang anh, cuối cùng vẫn là Võ Thắng Lợi nói rõ mọi chuyện.
Thuận tiện còn không quên nói chuyện Lục Hướng Noãn đưa ra chủ ý này, dù sao đây là công lao của cô.
Hoắc Đại Khánh nghe xong sắc mặt mới tốt hơn chút, nhưng mà không tốt hơn lúc trước là mấy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây