“Cô đúng là giỏi sắp xếp.” Lục Hướng Noãn nhẹ giọng nói.
Vương Hiểu Linh thấy cô không tức giận, cũng làm càn hơn cười ha ha, còn không quên mở miệng vỗ mông ngựa:
“Bởi vì cô là người tốt.”
“Tôi không phải là người tốt gì.” Lục Hướng Noãn nói xong, thì không nói chuyện nữa.
Ba người còn lại nhanh chóng tìm cốc cho mình, dùng bình nước ấm của Lục Hướng Noãn rót nước.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây