Không phải là cô đau lòng những người này, là đau lòng đống lương thực cực khổ trồng ra được, phải biết rằng cuộc đời này cô ghét nhất là lãng phí.
“Lục Hướng Noãn, cô có biện pháp à?” Vương Hiểu Linh nghe Lục Hướng Noãn nói như vậy, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô.
Cô ấy kích động tới mức muốn nắm tay Lục Hướng Noãn, mà bản thân cô ấy cũng không phát hiện ra.
Nhưng Lục Hướng Noãn thì im lặng rút tay ra, thậm chí lùi về sau hai bước sợ móng tay heo của cô ấy lại sờ lên.
Mà Vương Hiểu Linh biết được mình làm sai nhanh chóng xin lỗi cô, nhưng nói xin lỗi xong thì nhìn cô với vẻ chờ mong.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây