Vừa nghe không cho mình khám răng, Dương Thiên Chân trực tiếp xù lông: “Không được.”
“Cô không mang theo thư giới thiệu, không được cũng phải được, trở về đi.” Phải khiến thanh niên trí thức này nhớ lâu, nếu không lần sau còn tái phạm vấn đề này nữa.
“Đại đội trưởng, ông chắc chắn có biện pháp, ông giúp đỡ tôi đi.” Dương Thiên Chân khóc thút thít, nước mắt giống như không cần tiền vẫn luôn chảy ra.
Người qua đường bị cô ta ầm ĩ như vậy đều vây quanh tới, Hoắc Đại Khánh nhìn bọn họ đều nhìn mình với ánh mắt không thích hợp, vừa giải thích với mọi người vừa bảo Dương Thiên Chân nín khóc.
Nhưng mà bị ông ta rống như vậy, Dương Thiên Chân khóc càng hăng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây