Phải biết rằng thời buổi này, tiền lương một tháng của công nhân trong thành phố mới 30 tệ, phần lớn đều dùng muối đánh răng, mà Vương Phượng Kiều vì thể hiện mình khác với những nhà khác, đã mua cho trong nhà mỗi người một tuýp.
Nhưng mà không nỡ dùng, chỉ thiếu đặt ở góc tường sinh bụi, cuối cùng đều bị cô cướp cho vào không gian, xem như tiện nghi cho cô hiện giờ.
Vương Hiểu Linh thấy cô mở miệng há miệng đều là chăn 4 cân bông thì tức muốn chết, nhưng ai bảo cô là chủ nợ của mình, vì thế hít sâu một hơi đợi mình bình tĩnh lại mới nói:
“Yên tâm, sang năm tôi nhất định sẽ trả lại cho cô, tôi đã cất kỹ giấy nợ rồi.”
“Vậy được rồi.” Lục Hướng Noãn đang đánh răng nên chỉ nói mấy chữ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây